Futakuchi onna âm dương sư

-
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Cre: cần tìm.

Bạn đang xem: Futakuchi onna âm dương sư

Truyền thuyết Nhị Khẩu Nữ (Futakuchi Onna)


Bạn sẽ nhận ra yêu quái này tức thì lập tức bởi câu xin lỗi liên tiếp của cô. Cô ấy chỉ muốn kết bạn với mọi người. Nhưng tất cả những ai đến gần cô lúc nào cũng biến mất hết, từng người một. Cô ấy không hề biết lý vày tại sao. Cô biết cô không hề làm gì với họ cả. Có lẽ cô cũng không biết, rằng có gì đó rất kỳ lạ phía sau đầu mình. Dù đến bạn có làm gì đi chăng nữa, cũng đừng nhìn vào nó... Hoặc bạn sẽ phải hối hận.

            Truyền thuyết – 1

Nhà sư già: Cô gái nhỏ, liệu bé có thể mang lại ông già đây hỏi vài câu được không?

Futakuchi Onna: Có chuyện gì vậy ông?

Nhà sư già: bé có ai thân thiết bên cạnh không?

Futakuchi Onna: con luôn luôn ở một mình... Mọi người xung quanh con... đều biến mất hết đi đâu ấy... Không ai chịu ở bên cạnh con lâu dài cả...

Nhà sư già: Đúng như ta đã đoán trước, thứ đó đã mang lại bất hạnh cho nhỏ và cả những người bao quanh con.

Futakuchi Onna: Thứ đó? Côn trùng lạ à? nhỏ sợ côn trùng nhất đấy...

Xem thêm: Hiệp Sĩ Trần Văn Hoàng - Hồi Ức Thương Đau Chưa Từng Hé Lộ Của Hiệp

            Truyền thuyết – 2

Nhà sư già: Hahaha, nó giống như côn trùng vậy.

Futakuchi Onna: Oa... Vậy... ông có thể giúp con bỏ nó đi không?!

Nhà sư già: Ta sợ rằng mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Futakuchi Onna: Ớ? Vậy... Con phải làm gì đây?

Nhà sư già: Nó đã là một phần của con rồi. Đừng sợ. Dù ta không thể loại bỏ được nó, nhưng ta có thể làm nó bình tĩnh lại.

Futakuchi Onna: Như thế có làm nó đau không ạ?

Nhà sư già: bé đang lo đến nó à? Chẳng phải con sợ côn trùng sao?

Futakuchi Onna: Nếu nó đã là một phần của nhỏ rồi, thì chẳng phải nó sẽ luôn ở bên cạnh nhỏ và làm bạn với bé sao? con sẽ rất buồn nếu bạn của nhỏ bị thương.

            Truyền thuyết – 3

Nhà sư già: Hahaha, bé đúng là một đứa trẻ ngoan. Đừng lo. Nó sẽ không thấy đau gì đâu. Cô gái nhỏ, nếu bé có thể luôn tốt bụng như thế, vậy chuyến đi này của ta sẽ không uổng phí rồi. Khi bé tỉnh dậy và có ai đó đến tìm ta, làm ơn hãy bảo hắn rằng hắn phải tự bước đi trên quãng đường còn lại.

Futakuchi Onna: Hả? A, mình cảm thấy thoải mái quá... Nhưng tại sao... Tại sao mình lại khóc vậy?