50 sắc thái

-
1.

Bạn đang xem: 50 sắc thái

Tập 1 – sắc Thái Xám 27. Chương 26 28. Tập 2 – sắc đẹp Thái Đen 50. Tập 3 – dung nhan Thái tự do thoải mái 75. Chương 25 76. Phần Kết (hết) 77. Tập 4 - Grey - Theo Lời kể Của Christian 78. Chương 1 79. Chương 2 80. Chương 3 81. Chương 4 82. Chương 5 83. Chương 6 84. Chương 7 85. Chương 8 86. Chương 9 87. Chương 10 88. Chương 11 89. Chương 12 90. Chương 13 91. Chương 14 92. Chương 15 93. Chương 16 94. Chương 17 95. Chương 18 96. Chương 19 97. Chương đôi mươi 98. Chương 21 99. Chương 22 100. Chương 23 101. Chương 24 102. Chương 25 (hết Tập 4) Quyển 3: tự do thoải mái

Dành tặng Mẹ với tất cả lòng hàm ân của con! cùng dành tặng ngay Cha yêu thích Con luôn luôn nhớ đến cha! Lời khởi đầu Mẹ ơi! người mẹ ơi! chị em đang ngủ thiếp bên trên nền nhà. Chị em nằm cầm cố khá lâu rồi. Tôi chải tóc đến Mẹ, người mẹ vẫn thích cố gắng mà nhưng mẹ không tỉnh dậy. Tôi lay gọi Mẹ. Chị em ơi! Bụng tôi đói quặn lại. Ông ta không tồn tại ở đây. Tôi khát quá. Vào bếp, tôi kéo ghế lại gần bể rửa chén bát và xẹp môi uống một ngụm nước. Nước phun tung tóe lên chiếc áo len ấm dài tay màu xanh lá cây lơ tôi vẫn mặc. Mẹ vẫn ngủ say. Bà mẹ ơi dậy đi! bà mẹ vẫn ở im. Bà bầu bị lạnh giá thôi. Tôi tìm chiếc chăn nhỏ dại của mình đắp lên người Mẹ. Tôi ở xuống cạnh bà bầu trên mặt nền nhà trải thảm màu xanh da trời ố bẩn. Bà bầu vẫn ngủ say. Tôi có hai chiếc ô tô đồ chơi. Chúng chạy trên nền nhà cạnh chỗ bà mẹ đang nằm ngủ. Tôi tưởng người mẹ bị ốm. Tôi đi tìm đồ ăn. Trong tủ giá buốt tôi thấy bao gồm hộp đậu Hà Lan. Nó mát rượi răng. Tôi lờ lững nhấm nháp.

Xem thêm: Mash Up 12 Ca Khuc Hay Nhat Cua Ung Hoang Phuc Va H Oàng Phúc Chọn Lọc

Món này có tác dụng bụng tôi quặn thêm. Tôi ngủ lân cận Mẹ. Món đậu Hà Lan đổi thay mất. Vào tủ lạnh còn một món gì đó, hương thơm là lạ. Tôi nếm thử cùng vị của chính nó đọng lại đầy trên lưỡi. Tôi thanh nhàn ăn. Nó chẳng ngon miệng gì. Tôi uống ngụm nước. Tôi nghịch mấy chiếc xe thiết bị chơi, rồi ở ngủ cạnh bên Mẹ. Người chị em lạnh toát, mà bà bầu vẫn chưa tỉnh. Cánh lối đi ra vào thình lình bật mở. Tôi đắp dòng chăn phủ lên người Mẹ. Ông ta xuất hiện. Bị tiêu diệt tiệt. Chuyện tai quái gì xẩy ra thế này? A, mụ lũ bà điên khùng khốn nạn. Đồ bị tiêu diệt dẫm. Phắn đi, thằng rỡ mất dạy. Ông ta đá tôi, đầu tôi đập xuống nền nhà, đau nhói. Ông ta chứa tiếng gọi ai đó, rồi vứt đi, khóa ô cửa lại. Tôi ở xuống cạnh Mẹ. Đầu vẫn tồn tại đau nhức. Thiếu phụ nhân viên công an xuất hiện. Không. Không. Không. Đừng đụng vào cháu. Đừng va vào cháu. Đừng đụng vào cháu. Tôi vẫn cứ nằm sát mẹ. Không. Tránh xa cháu ra. Tôi thét lên. Bà mẹ ơi! người mẹ ơi! Tôi mong muốn có chị em thôi. Giờ gọi thay đổi mất. Tôi cấp thiết thốt đề xuất lời. Bà bầu không nghe được giờ tôi gọi. Tôi ko nói được nữa. “Christian! Christian!” Giọng cô call gấp gáp, gắng kéo anh thoát ra khỏi cơn ác mộng nặng nề, tràn trề tốt vọng. “Em trên đây rồi. Em đây mà.” Anh choàng tỉnh, cô sẽ cúi xuống mặt anh, vừa giữ hai vai anh vừa lay gọi. Nét phương diện cô in hằn nỗi đau đớn, hai con mắt xanh lơ mở tròn đẫm lệ. “Ana.” Anh thì thào, giọng lạc đi do còn hoảng sợ. “Em đấy à?” “Vâng em đây.” “Anh vừa mơ…” “Em biết. Em đây, em đây.” “Ana.” Anh thì thầm thì hotline tên cô, như thể gọi lên câu thần chú xua đi nỗi tởm hoàng đang bao trùm lấy anh. “Suỵt, em đây.” Cô ôm siết lấy anh, chăm lo choàng tay quanh người anh, hơi nóng từ cô len lỏi sang trọng thân thể anh, gạt đi số đông ảo ảnh tăm tối, ngăn chặn lại nỗi sốt ruột vừa qua. Cô là ánh phương diện trời, là nguồn sáng rạng ngời… cô là của anh. “Thôi mà không hẳn gồng lên nữa đâu.” Giọng anh trầm đục, hai tay ôm lấy cô. “Vâng.” “Như vẫn thề nguyện trước Chúa. Không ra lệnh nữa. Anh sẽ làm cho được. Bọn họ sẽ bao gồm cách.” Anh thốt lên các lời lẽ lộn xộn, trộn lẫn đủ cảm xúc, vừa xúc động, vừa bối rối, lại vừa hại hãi. “Vâng. Được rồi. Sẽ sở hữu cách,” cô rỉ tai đáp, rồi hôn phớt lên môi anh, khiến cho anh im thin thít và kéo anh trở về thực tại.