Cảm xúc ngày khai trường

-

Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá đi ngoài đường rụng những và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức đa số kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường” - từng nào năm tháng cuộc sống đã trôi qua kể từ lần đầu tiên tôi đọc được hầu như câu văn vào trẻo này của Thanh Tịnh tuy nhiên chưa khi nào nó khiến cho tôi cảm thấy nhàm chán. Vày cái cảm hứng thiêng liêng, háo hức xen lẫn chút hồi hộp, lo lắng khi bước vào ngày khai trường - ngày trước tiên của năm học mới vẫn mãi là kỷ niệm đẹp, là hành trang quý báu trong tâm hồn, cuộc đời mỗi nhỏ người, tương tự dòng suối đuối lành không lúc nào vơi cạn.

Bạn đang xem: Cảm xúc ngày khai trường

*
Niềm vui của cô và trò Trường tiểu học tía Đình (TP Thanh Hóa) trong thời gian ngày khai giảng năm học mới (2020-2021).

Tính tới nay cũng đã tròn 5 năm kể từ lúc bước qua mẫu thời “mài lỗ đít quần” trên ghế công ty trường, nhiều từ “mùa thu - mùa khai trường” vẫn như một câu thần chú diệu kỳ, xuất hiện thêm cánh cửa thời gian đưa tôi trở về những thời trước ấy. Và bất kỳ ai đã trải qua năm tháng học tập trò, các bạn có chấp nhận với tôi rằng: ký ức về phần nhiều ngày khai trường khi vừa chuyển cấp cho học luôn để lại trong trái tim mỗi họ nhiều tuyệt vời khó phai? Một ngôi ngôi trường mới, thầy cô mới, những người bạn mới... Toàn bộ hòa trong cảm giác vừa rất gần gũi vừa kỳ lạ lẫm, hoang mang... Khó diễn tả thành lời.

Tôi vẫn tồn tại nhớ như in cái cảm giác háo hức, hồi hộp, thấp thỏm khi lần trước tiên lũn cũn theo mẹ lao vào ngôi trường đái học. Ngày hôm ấy - một mùa thu trải nắng tiến thưởng dịu ngọt! Tôi hồ hởi trèo lên chiếc xe đạp cũ kỹ, có phần lọc xọc quen thuộc của mẹ, bước đầu hành trình mang lại trường - ngôi trường tiểu học tập hẳn hoi chứ không còn là trường mẫu mã giáo như những năm ngoái nữa. Với đứa trẻ 6 tuổi, việc chuyển hẳn qua một ngôi trường bắt đầu nó bao gồm tầm tác động ghê tởm lắm. Tôi như cô nhỏ nhắn Totto-chan (nhân đồ vật trong thành công Totto-chan bên cửa sổ của tác giả Kuroyanagi Tetsuko) khi lần thứ nhất nhìn thấy ngôi ngôi trường Tomoe cùng với lớp học là hầu hết toa tàu cũ. Dĩ nhiên, ngôi trường tiểu học tập Hoằng Lộc của tớ không đặc trưng như thế. Cũng tương tự nhiều ngôi trường làng khác, nó giản dị, khiêm nhường nằm nép mình dưới bóng các cây bàng già, già cho nỗi thân cây lớn lớn, nổi những u mấu tưởng chừng ba, tứ bạn bé dại ôm cũng không trọn. Phần lớn dãy lớp học san gần cạnh nhau cùng ngoảnh phương diện về phía sảnh trường. Thực ra, trước lúc chính thức cho trường dự lễ khai giảng, chị em đã mấy lần chở tôi ghé thăm “cho biết trường lớp gắng nào, sau đỡ ngạc nhiên nhé”. Nhưng đang trong kỳ du lịch hè phải trường vắng vẻ vẻ, bi tráng hiu. Ló dòng đầu qua ô cửa cổng, thấy dòng trống ngôi trường nằm yên lặng một góc mà thấy mến thương vô chừng. Bởi nếu là ngày đi học, ngoại trừ thầy, gia sư và bác đảm bảo an toàn ra thì mẫu trống trường oai phong, lẫm liệt nhất. Giờ đồng hồ trống vang lên mấy hồi “Tùng! Tùng! Tùng...” là học viên toàn trường ngay ngắn xếp hàng, hóng lớp trưởng điểm danh để vào lớp. Cũng chính mấy giờ đồng hồ trống liên tiếp ấy thông báo buổi học tập kết thúc, cả trường đổ vỡ òa trong tiếng hò reo, trò chuyện, í ới hotline nhau của đám “nhất quỷ, nhị ma, thứ bố học trò”. Vậy mà lại hết năm học, thầy cô, học sinh nghỉ hè hết, chỉ từ cái trống vẫn nằm đó mà nhớ nhung khung cảnh huyên náo khu vực sân trường.

Xem thêm: Doi Hinh Nao Manh Nhat Trong Top Eleven Bất Bại, Doi Hinh Nao Manh Nhat Trong Top Eleven

Ấy vậy mà, vào ngày khai giảng, đa số thứ trong khi khác hẳn. Sân trường rộn ràng tấp nập bước chân, râm ran giờ đồng hồ nói, tiếng cười sảng khoái. Cờ đỏ sao rubi tung cất cánh phấp phới dọc phía 2 bên lối đi vào sân trường. Từng tốp học sinh hớn hở, nô đùa. Nhưng gồm một điều kỳ lạ lắm, trong mẫu sự hớn hở, nô nghịch ấy, đám trẻ chúng tôi lại luôn canh cánh trong lòng ý thức giữ lại gìn sao để cho bộ áo xống mới mà mẹ phải chắt chiu, tích lũy tiền mua sửa cho không biến thành vấy bẩn, thẳng thớm, thơm tho. Đó là cả một sự kỳ diệu mà lại chỉ riêng rẽ ngày khai giảng và ngày tết new có.

Ngày ấy, cuộc sống khó khăn, tài chính eo hẹp, đơn vị nào khá giả thì cả năm mới tết đến có vài ba bận tậu sửa cho con cháu dăm bố bộ áo xống mới. Mấy đứa trẻ đơn vị “bình dân” như bọn chúng tôi, chỉ chực chờ mang đến ngày khai trường hoặc ngày tết mới được mua quần áo mới; lúc nào bố mẹ làm ăn khó thì có khi còn bị cắt giảm “chỉ tiêu”. Đâu chỉ có quần áo, sách vở, đồ dùng học tập cũng “ngốn” của bố mẹ một khoản tiền ko nhỏ. Từ trước lễ khai giảng khoảng tầm nửa tháng, chị em tôi đã bắt đầu sắm sanh dần hồ hết thứ. Khi thì dăm ba quyển vở, cái thước, dòng bút; khi lại vài ba cuốn sách giáo khoa, dần dà gom đủ bộ. Giấy tờ mua về, bà bầu dạy mình cách bọc bìa, dán nhãn. Bà mẹ tận dụng mấy tờ kế hoạch cũ trong nhà, tỉ mỉ cắt theo khuôn sách, vở rồi cấp gấp, dán dán, miết những góc, cạnh phẳng đét. Tôi ngồi kế bên, yêu thích nhìn mẹ, chốc chốc lại lật từng trang vở ô ly ra hít hà mùi hương giấy mới. Dường như, người nào cũng muốn nhỏ cái của chính mình đẹp đẽ, sáng sủa trong ngày thứ nhất đến ngôi trường nên cố gắng tươm tất đến con. Thế bắt đầu biết, muôn thuở nay, dân tộc bản địa Việt luôn luôn là dân tộc trọng chữ nghĩa, coi trọng việc học hành, giáo dục và đào tạo thế hệ trẻ con - những mầm non tương lai của khu đất nước. Chẳng nạm mà, mặc dù bận bịu, quay cuồng cùng với biết bao công to vấn đề lớn, mưu sinh vất vả, trong thời gian ngày khai giảng vẫn luôn phát hiện hình ảnh các bậc phụ huynh, nhiều người dân nhấp nhổm bên ngoài, góc nhìn cứ dõi theo từng bước chân chạy khiêu vũ hồn nhiên của con. Có rất nhiều ông bố, bà bầu không yên tâm để con đi một mình với bạn mà dắt con vào tận sảnh trường. Tuyệt nhất là so với những học sinh lớp một như bọn chúng tôi, ngày khai giảng đều phải sở hữu người thân sinh sống lại bên cạnh cho đến khi dứt buổi lễ. Bên cạnh đó bố, bà bầu biết được rằng: giả dụ mình tách đi, có thể đứa con trẻ lần đầu tiên bước vào cánh cổng ngôi trường tiểu học tập sẽ cảm xúc hoang mang, sợ hãi nên kiên nhẫn chờ cho khi ngừng buổi lễ bắt đầu ngậm ngùi, xúc rượu cồn ra về.

“Tùng! Tùng! Tùng... Sau kỳ du lịch hè im tương đối lặng tiếng, giờ trống ngôi trường lại vang lên giòn giã, báo hiệu một năm học bắt đầu bắt đầu. Thầy cô ân cần, êm ả dịu dàng đón học tập sinh của chính bản thân mình vào lớp. Đâu kia quanh mình, tôi nghe thấy giờ đồng hồ sụt sịt, nũng nịu đòi phụ huynh ở lại. Có bạn bỗng dưng òa khóc lên thiệt to, cứ vắt sà vào lòng chị em tức tưởi. Tôi không khóc tuy thế bất giác nắm chặt tay bà mẹ không rời. Mẹ dịu dàng êm ả động viên: “Con cứ yên chổ chính giữa vào xếp mặt hàng với lớp. Mẹ ở chỗ này với con”. Khi ấy tôi nghĩ, do sợ tôi hấp tấp, nghịch ngợm nên bà bầu phải đưa tôi đến trường và cùng dự lễ khai học với tôi. Sau này có dịp hỏi mẹ, mẹ tôi mới đon đả giải thích: “Điều đó thực tế chỉ là một lý do rất nhỏ. Bà mẹ đến ngôi trường cùng bé vì ngày khai giảng - ngày thứ nhất của năm học mới là 1 trong những dấu mốc quan trọng, là ký kết ức đẹp trong quãng đời học tập sinh. Qua đó, bé sẽ hiểu được rằng, bố mẹ luôn quan tâm, luôn dõi theo với tạo phần đa điều kiện rất tốt cho câu hỏi học của con. đặc trưng hơn, mẹ ao ước được xuất hiện trong cam kết ức xinh tươi ấy của con và cũng chính là để kiếm tìm lại cảm hứng của chủ yếu mình khi đó”.

Cho cho tận ngày hôm nay, khi đã cách qua thời cắp sách mang lại trường với đã là chị em của một đứa trẻ chuẩn bị sửa được dự lễ khai giảng đầu tiên trong đời trên “ngôi trường thiếu nhi thân yêu”, tôi vẫn luôn đánh dấu trong lòng hết thảy phần đông háo hức, bâng khuâng, khôi nguyên, vụng dại nhưng mà thiêng liêng ấy. Trải qua cung cấp một, quãng đời học sinh tiếp nối lên cung cấp hai, cấp cha nhưng sự phong phú, đa dạng, trở nên hóa cảm giác trong ngày khai học sẽ không hề hấp dẫn, kỳ lạ như khi chúng ta còn là cô, cậu bé mới bước đi vào lớp một. Họ ngày một to hơn kéo theo rất nhiều suy nghĩ, tình cảm, mối nhọc lòng “lớn” cùng. Bởi vậy, cảm nhận, ký kết ức về ngày khai học cũng theo này mà khác đi nhiều. Những đòi hỏi của xóm hội về nâng cấp chất lượng giáo dục, những phát minh đổi mới, cải cách giáo dục, vô hình dung chung tạo nhiều áp lực lên việc học. Áp lực bài xích vở, áp lực nặng nề thành tích, áp lực về sự kỳ vọng... đang càng ngày càng đè nặng bước đi đến trường của những em học sinh. Trong thư gửi cho những em học sinh nhân ngày khai trường trước tiên của nước nước ta Dân chủ Cộng hòa (9-1945), chưng Hồ khẳng định: “Non sông nước ta có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc nước ta có bước vào đài vinh quang nhằm sánh vai với các cường quốc năm châu được giỏi không, đó là nhờ một trong những phần lớn ở công học tập của các em”. Thiết nghĩ, để những thế hệ “chủ nhân tương lai” của khu đất nước hoàn toàn có thể thực hiện tại được “sứ mệnh” mà lại sinh thời, chưng Hồ đã tin tưởng, giao phó cần có sự thông thường tay, hiến đâng của toàn làng mạc hội. Vào đó, đơn vị trường và mái ấm gia đình là gốc rễ vững vàng. Muốn các em học viên phấn đấu rèn luyện, học tập xuất sắc thì phải xây dựng được môi trường, cách thức giáo dục tốt. Ở đó, học sinh phải là trung trọng điểm của vấn đề dạy với học. Hãy biết tôn trọng học viên ngay từ những việc giúp những em vun đắp và lưu giữ ký ức trong trẻo, hồn nhiên mà không kém phần thiêng liêng, chân thành và ý nghĩa về ngày khai trường. Đừng màu sắc mè, hình thức! Đừng ồn ào, náo nhiệt mà trống rỗng! Đừng vội vàng gáp, gấp vàng, rượt xua đuổi theo phần nhiều khung lịch trình rập khuôn, cứng nhắc...